“Cô bé tháng Sáu!”

“We’re never sad, cause we’re not allowed to be…”

Những ngày mưa buồn..

Tôi đã từng là một người vô cảm với các đám tang, một phần là vì tôi chưa từng trải qua nó như một người trong cuộc, và một phần khác vì như quote ở trên, tôi “không được phép buồn”. Những ngày qua tôi đã trải qua những khoảnh khắc hồi hộp từng phút giây giành giật sự sống, từng phút giây bủn rủn tay chân khi nhận hung tin từ bác sĩ, những phút giây hy vọng khi bác sĩ nói sẽ có thêm cơ hội một lần nữa, và rồi phút giây thất vọng khi nhận cuộc gọi báo tin buồn. Cuối cùng tôi đã cảm thấy sự thiếu vắng và mất mát, sự buồn!

Trong một bài test MBTI nào đó, tôi nhìn nhận bản thân mình như là một Introvert(nội tâm), tôi ít khi thể hiện niềm vui nỗi buồn, là một người khó thể hiện tâm trạng, vì thực sự tôi ko giỏi trong việc đó. Tôi chưa từng biểu hiện cảm xúc với em mặc dù tôi rất muốn điều đó.

Lần đầu tiên gặp em, tôi là người thầy dạy kèm, lần thứ hai, tôi là một người sếp của em, và căn bệnh quái ác đã không thể cho tôi làm điều thứ hai lâu hơn. Còn nhiều hơn những thứ khác mà tôi muốn em học hỏi và phát triển.

Cuộc sống đôi khi quá mong manh và vô thường, ngày hôm nay còn bên nhau cười nói, ngày mai không biết có còn được gặp nhau. Tới bây giờ tôi vẫn còn đang tự hỏi, rốt cuộc, mình sống trên đời này, là vì cái gì!? Sau khi ta chết đi, sẽ để lại những gì cho cuộc đời này?

Đêm nay thực sự dài..

Chào tạm biệt, cô gái tháng Sáu, cô gái Gemini thích màu xanh lá! Hãy an nghỉ em nhé!



(Visited 36 times, 1 visits today)

Leave A Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *